Khóc Cậu

Vậy là Cậu cũng đã đi xa về Thế giới của Tổ tiên, Ông Bà. “Thất thập cổ lai hy” ngày xưa thì “xưa nay hiếm” nhưng với bây giờ cũng là hơi sớm. Nhưng có lẽ cũng là số phận.

Cậu là đã từng người lính, giờ là cựu chiến binh, ra đi có đoàn kiêu binh thực hiện nghi lễ tiễn đưa, thật tự hào.

Nhớ Mẹ kể, ngày trước cậu đi chiến trường Miền Nam ra, đi 3 người  về mình cậu. Cậu về người yếu da xanh, Mẹ thương em trai tìm gà, chim câu, thuốc bổ về hầm chăm sóc cậu.

Cậu ra Thủ đô học hành, làm việc, cưới vợ, sinh con, những năm hòa bình lập lại, nghèo – thiếu ăn. Mẹ – đã nhiều đứa con, gia cảnh cơ cực – vẫn còn gửi cho cậu tấm vải, tem phiếu. Ôi tình cảm người chị lo cho em những năm khăn khó.

Cậu giờ đây đã thành người tiên cổ, Mẹ – người chị ruột của Cậu thì nước mắt ứa ra mỗi khi nhắc đến cậu : “Người mới còn nhìn thấy đó mà răng đã không còn, không nói năng chi …”

Cậu ra đi đúng là không nói năng chi, không nói được lời trăng trối. Hôm nghe tin Cậu mất, Mẹ vộ vàng xách cái túi mua vé Tàu hỏa ra ngay với em trai, còn không kịp mang theo áo lạnh, nhưng đã muộn, lần cuối cùng được nhìn thấy em mình là  gương mặt hiền từ bình an vừa từ nhà lạnh ra nằm trong nhà tang lễ lạnh lẽo chờ khâm liệm. Mẹ muốn khuỵu xuống khi nhìn thấy em, Bà cụ già 80 tuổi òa lên khóc người em 76.  Ai đó nhắc nhỡ: ” Chị không được khóc để Anh ấy đi siêu thoát …” Ôi chao, triết lý nhà Phật là phải nuốt nghẹn cái đau khổ vào lòng cho linh hồn người ra đi không vướng víu trần gian nữa”

Giữa tiếng niệm chú A di đà phật hôm đó, vẫn nghe tiếng nức nỡ của Mẹ, của Dì. Mẹ đã khóc quá nhiều cho những Mẹ, anh, chị, em mình đã mất trong chiến tranh, còn một người em trai nữa, sao có thể hoàn toàn nín lặng được?

Tang lễ tổ chức không như ở quê cậu, không có kèn, không có trống, không có bộ nhạc hiếu, ít tiếng khóc từ lúc khâm liệm cho đến lúc lấp đất lên mộ, chỉ có tiếng chuông tiếng mỏ, tiếng tụng kinh, không hiểu đã hoàn toàn đúng với ý Nhà Phật hay chưa nhưng cảm thấy cứ lạnh lẽo, thiếu gì đó. Mẹ không muốn như vậy, quê Cậu không như vậy, không biết Cậu có muốn vậy chăng?

Thôi thì mấy lời vĩnh biệt cậu:

Cậu ơi!

Cõi trần cũng thế mà thôi
Mấy mươi năm ấy cũng rồi sẽ qua.
Xác thân tan giữa phong sa
Luân hồi kiếp kiếp hồn đà thoát siêu.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *